VIẾT TẶNG NGƯỜI !
(Khổ thơ từ 951 đến 960)
Dòng đời sinh tử đua tranh
Luân hồi sinh mệnh giới ranh trẻ già
Thời gian chẳng thể vượt qua
An bài sinh mệnh đấy là chúng sinh
Lúc trẻ cứ nghĩ linh tinh
Tình tiền rồi tới sập xình hát ca
Sức khỏe chuyện nhỏ cho qua
Nhưng lại sợ chết với ta trên đời
Về già sợ nhất với người
Lãng quên, quên lãng lắm lời nói ra
Sợ hơn cái chết đấy mà
Quên hết tất cả quanh ta mất rồi
Lúc trẻ yêu dễ một người
Chỉ khó quên nhất trên đời tên ai
Nhớ mãi một chặng đường dài
Bóng hình người đó không phai trên đời
Già rồi quên dễ nhiều người
Nhưng lại khó lắm nói lời để yêu
Quên nhanh một sớm một chiều
Tất cả nỗi nhớ thương yêu hôm nào
Trẻ tưởng hạnh phúc quá cao
Ở xa xôi lắm ước ao mơ hồ
Hạnh phúc như thể ước mơ
Tìm kiếm sao khó bao giờ có đây
Già thì đơn giản thế này
Cuộc sống hạnh phúc hàng ngày quanh ta
Đơn giản mọi thứ thôi mà
Bình dị tìm thấy thật ra quanh mình
Lúc trẻ mơ ước nhân sinh
Trở thành phiên bản cho mình giống ai
Phấn đấu mơ tưởng miệt mài
Giống như người khác tương lai mơ hồ
Khi già cũng chỉ ước mơ
Niềm vui đơn giản bây giờ là đây
Để thấy mình của hôm nay
Hạnh phúc lớn nhất hàng ngày với ta
Lúc trẻ cứ nghĩ đó là
Thay đổi thế giới quanh ta trên đời
Tưởng rằng dễ lắm đấy người
Ai ngờ chẳng thể nói lời đổi thay
(Nguyễn Mạnh Cường – Viết Tặng Người – 2022)