You are currently viewing VIẾT TẶNG NGƯỜI – Khổ thơ từ 271 đến 281

VIẾT TẶNG NGƯỜI – Khổ thơ từ 271 đến 281

VIẾT TẶNG NGƯỜI !

(Khổ thơ từ 271 đến 281)

Cũng một câu nói của người
Vô tình có thể gọi mời chiến tranh
Thiện ý, dòng suối an lành
Ác tâm một chút phóng sanh giữa đời

Sắc nhất lưỡi của con người
Uốn qua, lật lại chỉ lời nói thôi
Thế mà vật đổi sao dời
Tổn thương người khác đến nơi xa vời

Nhân sinh kiếp sống làm người
Dư âm nỗi nhớ dòng đời thực hư
Nơi đó xa nhất hình như
Phải chăng quá khứ ưu tư cõi lòng

Cái gì lớn nhất biết không
Đều là những thứ ngóng trông trên đời
Nó làm khốn khổ bao người
Cũng là ham muốn thói đời đa mang

Khó nhất, nặng nhất vẫn làm
Dễ cho người khác lỡ làng chơi vơi
Hai thứ: Khó, nặng trên đời
Đó là lời hứa dễ người khó ta

Cái gì nhẹ nhất gần xa
Mà nó hay lại làm ta bỏ rời
Lui lại để thấy bầu trời
Khiêm nhường nhẹ nhất người đời lãng quên

Cái gì gần nhất cạnh bên
Ở trong cuộc sống ấm êm hàng ngày
Sinh, lão, bệnh, tử có hay
Luân hồi cái chết gần ngay bên mình

Việc làm dễ nhất chúng sinh
Ai cũng làm được bởi mình tạo ra
Hành động, lời nói đấy mà
Việc làm dễ nhất khiến ta đau buồn

Ba người sống phải nhớ luôn
Nhân sinh những lúc vui buồn với nhau
Thứ nhất phúc được phép màu
Nhớ ơn người đã giúp nhau ngặt nghèo

Thứ hai chẳng cần dõi theo
Người đã bỏ mặc lúc nghèo khó khăn
Chăm chỉ lao động làm ăn
Vượt qua tất cả tháng năm nhọc nhằn

Thứ ba người đẩy khó khăn
Cho ta đến chỗ ăn nằm không yên
Trời ban hai chữ cơ duyên
Nhân sinh đón nhận bình yên nỗi lòng

(Nguyễn Mạnh Cường – Viết Tặng Người – 2022)

Chia sẻ mạng xã hội

Trả lời