You are currently viewing TRUYỆN THƠ – Vai diễn nào cho con

TRUYỆN THƠ – Vai diễn nào cho con

GÓC NHÌN TẢN MẠN

Câu chuyện xảy ra cũng đã khá lâu rồi, kể về bà lão hàng xóm với ba cô con gái ….. cuộc sống quanh ta muôn màu muôn vẻ, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, quan sát những cảnh đời của thiên hạ mà ngẫm nghĩ đến những điều hiện hữu ở xung quanh ta để có thể học thêm về thái độ nhân nghĩa trong cuộc sống vô thường này….
Góc nhìn tản mạn cũng chỉ ghi nhận và phản chiếu lại trực diện sự việc đã xảy ra và có những cảm nhận dưới góc nhìn nhân văn đời thường của một con người bằng một tác phẩm “Truyện Thơ – Vai diễn nào cho con”

VAI DIỄN NÀO CHO CON !

Tôi nhìn câu chuyện trước sân
Của bà hàng xóm một thân một mình
Nuôi con trong kiếp nhân sinh
Dựng chồng, gả vợ con mình đã xong

Ba cô con gái lấy chồng
Hai cô no đủ thì không ở gần
Chị cả tình cảm ân cần
Đi bán vé số xa gần ghé thăm

Ngày nào xong sớm đến chăm
Ngó nghiêng nhà cửa, ăn, nằm sửa sang
Dọn dẹp giúp mẹ gọn gàng
Rồi về bên ấy thuốc thang nhà chồng

Chăm mẹ bằng cả tấm lòng
Nhẹ nhàng lắng đọng chứ không ồn ào
Lòng mẹ ấm áp biết bao
Mỉm cười mãn nguyện nôn nao cõi lòng

Cả năm chắc chỉ đôi vòng
Hai cô khấm khá người trong kẻ ngoài
Ồn ào, náo nhiệt, inh tai
Quát mắng rao giảng ra oai bằng tiền

Đay nghiến nặng nhẹ như điên
Mấy đồng bạc lẻ xỏ xiên đủ điều
Dạy mẹ tiết kiệm chi tiêu
Bà chỉ lặng lẽ liêu xiêu mỉm cười

Nhân sinh một kiếp con người
Rồi cũng đến lúc cuối đời bi ai
Năm canh, đơn độc, đêm dài
Cửu tuyền bước đến trên vai nhẹ lòng

Tám sáu thượng thọ thong dong
Về với tiên tổ nhẹ lòng bước đi
Xuôi tay nhắm mắt còn gì
Nỗi niềm chị cả ra đi không đành

Hãy nhìn cảnh tượng bức tranh
Tiếng khóc, tiếng thét, giật giành nỗi đau
Giống như những lúc quát nhau
Biếu tiền giảng giải nỗi đau mẹ cười

Chị cả hiếu thảo trên đời
Bình tĩnh đón tiếp những người viếng thăm
Nước mắt lặng lẽ khó ngăn
Thỉnh thoảng lại khóc ướt khăn một mình

Hai cô giàu có thất kinh
Lăn ra gào khóc biện minh chẳng làm
Ơn nghĩa khách khứa họ hàng
Một mình chị cả chu toàn lễ nghi

Vai nào thì cứ diễn đi
Đời đã ban tặng những gì cho ta
Kiếp người duy nhất mẹ cha
Sân khấu cứ diễn làm quà mua vui

Da thịt mình đó đậm mùi
Cốt nhục cha mẹ ngậm ngùi sinh ra
Thân thể là của mẹ cha
Bản tính thái độ khóc la thói đời

Nỗi đau lặng lẽ với người
Ân cần, sâu lắng là nơi chu toàn
Ồn ào, náo nhiệt sẵn sàng
Nhận phần chia chác giục làm luôn đi

Bịt tai tránh tiếng thị phi
Mặt dày một chút mất gì của tao
Tài sản, nhà đất chia sao !
Mộ bia chẳng thấy giọng cao giành phần

Câu chuyện kể vội trước sân
Thương thay bà lão ở gần kế bên
Nhìn lên sân khấu trước thềm
Vai diễn hiếu thảo dưới trên trời nhìn.

(Nguyễn Mạnh Cường – Truyện Thơ – 20/10/2023)

Chia sẻ mạng xã hội

Để lại một bình luận