CHUYỆN TÌNH – ĐÁ CŨNG NỞ HOA

ĐÁ CŨNG NỞ HOA Quê hương em đá cũng trở thành hoa Nơi biên cương đặc sản là đèo dốc Rượu ngô mời anh ơi hãy nâng cốc Men lá này hạ độ dốc trên cao Bản của em lưng chừng núi đấy sao Giữa đất trời câu hát nào mời gọi Tiếng khèn vang như lòng anh muốn nói…

0 Comments

VIẾT TẶNG NGƯỜI – Khổ thơ từ 1.061 đến 1.070

VIẾT TẶNG NGƯỜI ! Thời gian, nền móng ước mơ Nhìn lên phía trước bao giờ đến nơi Hướng thẳng về phía mặt trời Đích sẽ gần đến với người sao không ? Chắc chắn để được thành công Thì phải nghĩ đến nuôi trồng trước tiên Hạt gieo mầm nở luân phiên Thành cây bé nhỏ bén duyên đất…

0 Comments

MỘT KIẾP NHÂN SINH – NƯỚC MẮT CHẢY NGƯỢC

HIẾU NGHĨA ! Đừng để đến khi không còn cha mẹ mà chăm chúng ta mới thấy có lỗi. Đừng để đến khi cha mẹ đi mãi rồi chúng ta mới thấy có tội, những nghịch cảnh trong xã hội vẫn luôn thường thấy hiện hữu xung quanh chúng ta, nó có trong mọi ngóc ngách của muôn nhà, hãy…

0 Comments

MỘT KIẾP NHÂN SINH – XEM NHẸ BAO VIỆC

XEM NHẸ BAO VIỆC ! Đã buông bỏ thì tham gì chức sắc Bận lòng chi mà lúc lắc gật không Cứ thong dong xanh như những cánh đồng Khoe hương sắc giữa mênh mông trời đất Đã buông bỏ thì so chi được mất Có gì đâu chuyện dưới thấp trên cao Cứ an nhiên như lòng đất ngọt…

0 Comments

VIẾT TẶNG NGƯỜI – Khổ thơ từ 1.051 đến 1.060

VIẾT TẶNG NGƯỜI ! (Khổ thơ từ 1.051 đến 1.060) Trở ngại lớn nhất trên đời Là nỗi sợ hãi của người thế gian Chẳng thể nghĩ đến việc làm Không dám đối diện dọc ngang sự đời Điều dễ dàng nhất của người Là câu cửa miệng trên đời bản thân Thất bại một kiểu: sai lầm Sao không…

0 Comments

MỘT KIẾP NHÂN SINH – THƠ VỚI ĐỜI

THƠ VỚI ĐỜI ! Đời góp nhặt con chữ nào rơi rụng Hứng về đây xếp lại đứng thành hàng Gói tâm hồn cùng uốn lượn dọc ngang Gửi lại đây những âm vang làn điệu. (Nguyễn Mạnh Cường - Một kiếp nhân sinh - 20/5/2024)

0 Comments

CHUYỆN TÌNH – NGÀY TRỞ LẠI

NGÀY TRỞ LẠI Bao lâu rồi không trở lại Nha Trang Nơi phố biển nắng ngập tràn nhung nhớ Hàng phi lao vẫn cồn cào mắc nợ Sóng bạc đầu chở nhung nhớ đi đâu ! Bờ cát vàng nhớ vết chân in sâu Sóng bạc đầu sao trẻ trâu đến thế Con còng gió mắt ngẩng cao muốn kể…

0 Comments

CHUYỆN TÌNH – NGƯỢC DÒNG TÌNH YÊU

NGƯỢC DÒNG TÌNH YÊU Đà Lạt ơi vẫn đỏng đảnh như xưa Sáng cứ nắng chiều lại mưa giăng lối Gió say sưa cũng đùng đưa đan sợi Dệt mong manh tơ duyên với chuyện tình Mây hững hờ tràn xuống góc phố xinh Thông ngơ ngẩn vui một mình với gió Dốc tình kia nơi yêu thương đã ngỏ…

0 Comments

CHUYỆN TÌNH – THỔN THỨC

THỔN THỨC Cứ thổn thức chiều mưa về lặng lẽ Dốc quanh co mây vừa ghé xuống đường Thông vi vu quanh quẩn nỗi nhớ thương Hoàng hôn xuống chẳng còn vương sợi nắng Đà Lạt ơi mây muôn hình phẳng lặng Dốc tình nào vương hạt đắng trên môi Em xa anh thổn thức bao lâu rồi Mà mặn…

0 Comments

CHUYỆN TÌNH – BẾN LỘI XƯA

BẾN LỘI XƯA Trở lại bến xưa lội với người Bước chân quen nước nỗi chơi vơi Suối ơi dòng nào xuôi thương nhớ Nhận chút tình tôi lỡ mất rồi Mây trời in bóng mờ xưa cũ Lặng trong suối hát níu chân người Lăn tăn sóng sánh tình dấu ái Lóng lánh phôi phai mấy dòng đời. (Nguyễn…

0 Comments