CHƯƠNG VIII: TÁM NGỒI NGẪM NGHĨ NHỮNG LỜI KHUYÊN RĂN
(1)
Nhân sinh khổ lắm kiếp người
Cuộc sống mệt mỏi với đời đương nhiên
Biến hoá vận mệnh đến liền
Nhẫn nhịn từng trải triền miên thế mà
Tu dưỡng tĩnh lại mà ra
Buông bỏ mới chính là ta trưởng thành
Cho đi trí tuệ nẩy cành
Nụ cười nhân ái luôn dành trên môi
Bút đây cũng một nét thôi
Cầm lên ta vẽ vành môi sau này
Hỉ, nộ, ái ố, đã say
Quay đi ngoảnh lại đến ngay tuổi già
Nghiên bút giữ lửa “Nếp Nhà”
Tĩnh tâm bản ngã ngộ ra nhẹ lòng
Mải tìm hai chữ: Có – Không !
Đời người trôi nổi viễn vông vô thường
Cho đi tất cả tình thương
Tài sản duy nhất dặm đường mãi vang
Thói đời mua lọc, bán sàng
Nâng lên hạ xuống vội vàng lấn chen
Của người nếu muốn cứ thêm
Lấy đi phải trả nghiệp đem theo về
Tham là bốn chữ say mê
Của người người lấy, mang về chi đâu
Nhân quả chẳng đợi kiếp sau
Ai gieo sẽ nhận rất mau tức thời
Kiếp sống cũng một lần thôi
Ngẩng cao mà sống cho đời nhân văn.
Ai chẳng gặp lúc khó khăn
Đó là bước ngoặt trở trăn qua rồi
Nhân gian sống ở trên đời
Đôi lúc chậm lại ngẫm lời ông cha
Họa do khẩu ngữ phát ra
Bệnh cũng một chỗ đó mà trượt vô
Khéo nói thì đỡ bơ vơ
Khéo ăn đâu phải lơ ngơ một mình
Muôn nẻo kiếp sống nhân sinh
Điền viên, thanh cảnh, chân tình vui chơi
Tịnh tâm đón nhận phước trời
Bình yên đem đến cuộc đời an nhiên
(Nguyễn Mạnh Cường – Nếp Nhà – 2020)