CÓ NHỮNG CÂU NÓI TÌNH CỜ MÀ HỮU DUYÊN ĐỂ VIẾT LÊN MỘT CÂU CHUYỆN CỔ TÍCH RẤT NÊN THƠ – CHUYỆN CỦA NẮNG !!!
Cháu: Ông ơi !
Ông: Gì thế con
Cháu: Ông có biết tóc của chị mây ở đâu không ạ ?
Ông: Chị mây ở trên trời làm sao ông biết được
Cháu: Con nghe nói tóc của chị mây là gió đấy ông ạ.
Ông: Thế con có thấy tóc của chị mây không ?
Cháu: Con không thấy trên trời nhưng trong tranh con vẽ đây nè, ông xem đi !
Ông: Ui, Nhím vẽ đẹp quá nhỉ. Cảm ơn Nhím đã cho ông thấy một suy nghĩ rất hay nhé, rồi đến lúc nào đó nó sẽ trở thành một phần không thể thiếu của ông trong sáng tác đấy….
Cháu: Sáng tác là gì thế ông ?
Ông: là con đang vẽ bức tranh cả nhà mình đó, khi con vẽ xong thì nó sẽ trở thành tác phẩm của riêng con đã sáng tác đó. Con phải gìn giữ cẩn thận những tác phẩm của mình nhé
Cháu: dạ, con sẽ vẽ nhiều tác phẩm hơn nữa rồi gửi cho ông giữ giùm con để sau này ông mở một phòng tranh cho con ở nơi Nếp Nhà, ông nhé…!!!
Ông: !!!!
Thế đấy, nhờ có tóc của chị mây trong bức tranh mà Nhím đã vẽ, nên ông đã đưa tóc của chị mây vào trong bài thơ “Chuyện của nắng”, để đến hôm nay ông đã chuyển thể bài thơ đó lên một tầng cao mới, bài thơ đã biết nói bằng những nốt nhạc thăng trầm, vui tươi nhảy múa trong bài hát cùng tên “Chuyện của nắng” trên hành trình “Đem thơ về ghép nhạc” của ông từ ngày hôm nay cho đến tương lai sau này !
Ông cảm ơn cháu nội của ông nhé. Yêu các con thật nhiều !!!
(Nguyễn Mạnh Cường – Trích nguồn “Thư gửi Nếp Nhà” – 2024)