CHẲNG BIẾT TỰ BAO GIỜ
Chẳng biết tự bao giờ
Có cuộc sống thản nhiên
Rồi mỉm cười rất hiền
Về nhân tình thế thái
Cuộc đời không quay lại
Cũng chỉ bởi trời thôi
Hãy bình thản nhìn đời
Trước những điều nghe thấy
Cuộc sống luôn vẫn vậy
Cứ phải đề phòng thôi
Giữa dòng xoáy cuộc đời
Chuyện gì là phải vội
Cuộc sống nào luận tội
Mà nhào vội trắng đen
Hạnh phúc hay đớn hèn
Riêng mình xem giác ngộ
Mọi việc đều mức độ
Sao cứ phải có không
Việc chi mà bận lòng
Cho những lời dối trá
Đừng nên đề phòng quá
Sẽ không thấy điêu ngoa
Những câu chuyện làm quà
Rồi sẽ thành xa lạ
Hiểu sao được lòng dạ
Mà tìm kiếm đi dò
Lấy đâu thước để đo
Cho đáy lòng ngụy tạo
Đời người trong tâm bão
Mà vẫn thấy bình yên
Nói bằng nụ cười duyên
Bởi lòng mình đơn giản
Cuộc sống rồi sẽ cạn
Theo nước chảy về tây
Cảm ơn cuộc sống này
Cho những ngày đã đến
Với bao nhiêu thương mến
Gửi lại ở bên người
Cuộc sống mến yêu ơi
Sao mà yêu đến vậy
Xin gửi lại nơi đây
Một mùi hương hoa cỏ
Nét duyên nào còn đó
Cho cuộc sống ngọt ngào
Thả những mơ ước nào
Lên trời cao vời vợi
Hạnh phúc luôn chờ đợi
Với người biết đi tìm
Làm sao nhớ chân chim
Đã về đây trú ngụ
Hạnh phúc nào đầy đủ
Cho kiếp sống làm người
Vui lên nhé mọi nơi
Kiếp người đời ngắn lắm
Chân thật và đằm thắm
Một lần sống trên đời
Thêm bớt nào đầy vơi
Cho cuộc đời êm ả
Bước đi nào vội vã
Trên khắp ngả cuộc đời
Yêu thương nào gọi mời
Cho lòng ta quyến luyến
Bồi hồi và xao xuyến
Chuyện thuở nào gọi tên
Tha thứ rồi lãng quên
Những câu chuyện ở lại
An nhiên và tự tại
Chẳng biết tự bao giờ
(Nguyễn Mạnh Cường – 22/5/2022)