TRĂNG GIÀ ĐÓN BÌNH MINH !
Hoàng hôn về dìu trăng non bước lên
Màu rất ngọt cùng hoà trên biển nước
Ánh trăng vàng hứng trên tay đếm ngược
Dâng tặng người những ao ước trong đêm
Trăng mười sáu tròn vừa đủ đã lên
Màu hẹn ước ngập tràn trên phố nhỏ
Ánh trăng non đã chan đầy trước ngõ
Màu lung linh bên cửa sổ trốn tìm
Mùa trăng nào gieo thổn thức trong tim
Tan theo mây cùng lặng chìm với gió
Mặt hồ nước bóng trăng già loang lổ
Sóng của đêm đếm nỗi nhớ trong lòng
Kể từ dạo người ấy đi lấy chồng
Rồi tất bật trên tay bồng con trẻ
Gió thì thầm bên hàng cau rất nhẹ
Ánh trăng vàng tan khe khẽ trong đêm
Có bao giờ nỗi nhớ lại dịu êm
Cho ký ức thêm buồn vui để đếm
Niềm thao thức cứ bước vào đan bện
Vương vấn nào gần đến rồi lại xa
Bình minh lên để trăng non hóa già
Phải xuống núi mây kiêu sa dẫn lối
Gió vây quanh rồi tiễn đi thật vội
Đón nắng vàng xua bóng tối của đêm.
(Nguyễn Mạnh Cường – Chuyện tình – 17/11/2024)