BỜ TRĂNG KHUYẾT QUY NHƠN
Về Quy Nhơn, về Quy Nhơn đi em
Mình cùng nhau vén mây xem biển rộng
Ngắm hoàng hôn trong những chiều gió lộng
Đón bình minh chung giấc mộng ban đầu
Ghềnh Tiên sa đứng đó đã bao lâu
Cho hẹn ước ngàn năm sau trở lại
Biển vẫn còn tuổi hồn nhiên con gái
Mơ mộng nhiều nên cứ mãi cô đơn
Biển yêu ai cho nỗi nhớ nhiều hơn
Hàng phi lao cứ giận hờn với gió
Rồi nghiêng mình say theo lời muốn ngỏ
Sóng bạc đầu chở nỗi nhớ đi đâu
Biển ngọt ngào luôn xanh biếc thẳm sâu
Sóng thì thầm chở đi đâu nỗi nhớ
Đến bạc đầu mà vẫn còn dang dở
Cánh buồm này say nỗi nhớ thân quen
Biển Tiên sa bao cơn sóng hờn ghen
Cứ nũng nịu trốn tìm ven ghềnh đá
Dấu chân xưa còn quen hay đã lạ
Mà vô tình nhuộm hết cả tương tư
“Xuân Vân” ơi, sao vẫn cứ hình như
Nhìn “Mũi Tấn”, lòng ưu tư muôn ngả
Bờ trăng khuyết, biển Quy Nhơn đẹp quá
“Đồi Thi Nhân”, say nghiêng ngả thơ Hàn
Bình minh ơi ! ngày mới đến dâng tràn
Hàng phi lao xa ngút ngàn nỗi nhớ
Bờ trăng khuyết sóng xôn xao muôn thuở
Biển Quy Nhơn bao thương nhớ mong chờ
(Nguyễn Mạnh Cường – Chuyện tình – 03/7/2024)