VÙNG TRỜI BÌNH YÊN
Men lá ơi, men lá !
Sao lại say thế này
Dốc tình nào còn đấy
Ru hồn ai đắm say
Đặc sản của nơi đây
Vị men này của lá
Mùi hương thơm ngọt quá
Mắt môi đã ướt mềm
Dốc nào còn nhớ tên
Về Bản em anh nhé
Nhìn mây trôi nhè nhẹ
Nghe tiếng nói của rừng
Bản em treo lưng chừng
Giữa muôn trùng Tây Bắc
Nơi mây trời son sắc
Trao hẹn ước gặp nhau
Vị men lá ngấm sâu
Chan chứa tình em đó
Sao anh cứ để ngỏ
Tiếng yêu đó giữa rừng
Chén rượu này em bưng
Nâng lên mời anh uống
Thay nỗi lòng em muốn
Người vùng cao thật thà
Phải rót khéo đấy mà
Kẻo nhầm vào chén khác
Đáy mắt em đã lạc
Hương men lá đậm đà
Những vùng đất đi qua
Sao đáng yêu đến thế
Lạ mà quen như thể
Vẫn đâu đây ở nhà
Bước chân nào đã qua
Vùng trời bình yên đó
Cổng trời luôn để ngỏ
Cho nỗi nhớ lưng chừng.
(Nguyễn Mạnh Cường – Chuyện tình – 20/6/2024)