ĐÁ CŨNG NỞ HOA
Quê hương em đá cũng trở thành hoa
Nơi biên cương đặc sản là đèo dốc
Rượu ngô mời anh ơi hãy nâng cốc
Men lá này hạ độ dốc trên cao
Bản của em lưng chừng núi đấy sao
Giữa đất trời câu hát nào mời gọi
Tiếng khèn vang như lòng anh muốn nói
Lên cổng trời thì thầm gọi tên nhau
Ai khéo tay đã xếp đá trước sau
Để nương ngô xanh một màu mong ước
Mây ôm núi lang thang miền sơn cước
Vùng trời nào đã hẹn trước đâu đây
Núi đôi kia nũng nịu với trời mây
Cứ mơn mởn căng tròn đầy sức sống
Nàng tiên nào để quên vì mơ mộng
Giữa trần gian như lồng lộng gọi mời
Hẹn gặp nhé yêu em ở cổng trời
Nơi trời đất đã giao lời hẹn ước
Anh đi tìm để cùng em chung bước
Về Bản mình để ta được bên nhau
Hàng rào đá vẫn còn đó trước sau
Tam giác mạch vẫn một màu nhung nhớ
Quê hương em đá thành hoa vẫn nở
Đón anh về với Bản nhỏ cheo leo.
(Nguyễn Mạnh Cường – Chuyện tình – Đồng Văn – 08/6/2024)