LINH HỒN TƯỢNG ĐÁ !
Anh đã từng thổi hồn vào khoảnh khắc
Giữa nụ hôn cùng ánh mắt trao nhau
Hồn đá nâng vành môi ấy ngẩng đầu
Bàn chân kiễng trong lắng sâu tiềm thức
Anh tìm gì trong ngẩn ngơ ký ức
Mà trộm nhìn xuống vòm ngực riêng em
Hồn của đá đánh thức nỗi thân quen
Bởi tạo hoá vừa dìu em xuống phố
Em ngồi đó vẫn chờ anh đúng chỗ
Nhựa căng tròn những nhung nhớ từ đây
Biển tìm em mong giây phút sum vầy
Nàng Tiên Cá, hãy về đây em nhé !
Nước sông Hàn bước sóng reo khe khẽ
Thủy triều lên đón về nhé em ơi !
Chốn dương gian tìm chi giữa dòng đời
Để mắc cạn giữa đơn côi trần thế
Đại dương xanh nhà em là bốn bể
Để tha hồ bơi lặn dễ muôn nơi
Mênh mông lắm tìm em cả cuộc đời
Về đi nhé nhà mình nơi biển cả !
Chốn dương gian dòng đời là vô ngã
Trái tim này đã dâng cả cho anh
Không còn nơi để em phải cất dành
Nụ hôn đá đợi chờ anh đến nhé.
(Nguyễn Mạnh Cường – 31/3/2023)
Chiều hoàng hôn trên Bến sông Hàn – Đà Nẵng