You are currently viewing TRUYỆN THƠ – Mối tình không chiến tuyến

TRUYỆN THƠ – Mối tình không chiến tuyến

TÌNH YÊU NƠI CHIẾN TUYẾN

Bài thơ được viết dựa vào câu chuyện tình yêu cảm động của hai người đã từng tham gia nơi hai chiến tuyến, đối đầu với nhau, nhưng với một trái tim không hận thù. Ngỡ như chỉ có trong tiểu thuyết, thật cảm động, đầy tính nhân văn và vượt qua những bất đồng về lý tưởng, nó đã chứng minh một điều không phải ta dễ dàng nhận ra: Trong chiến tranh, trái tim yêu thương sẽ chiến thắng sự hận thù, dù ở bên kia chiến tuyến …Con người của chúng ta luôn đặc biệt, bởi chỉ con người mới luôn biết nghĩ và biết hy sinh cho người khác. Một điều không thể phủ nhận được trong cuộc sống là: người giúp ta luôn xuất hiện từ những người xa lạ.

MỐI TÌNH KHÔNG CHIẾN TUYẾN

Những câu chuyện nhân nghĩa ở trên đời
Cứ tưởng rằng chỉ trong thời cổ tích
Giữa chiến tuyến ranh giới ta và địch
Vẫn tồn tại chung cái đích tình người

Chuyện kể rằng đã lâu lắm một nơi
Trong làn đạn giữa hai trời chiến tuyến
Người sĩ quan của bên kia nghe tiếng
Giải phóng quân nằm trong phiến cỏ đồng

Rất thận trọng nhẹ nhàng bước đến trông
Một cô gái bị thương nằm trong bụi
Người sĩ quan cảnh giác rút trong túi
Một khẩu súng bước lui tiến ngó chừng

Một đi trước, một cầm súng sau lưng
Vạch tán lá rồi bỗng dưng chững lại
Máu chảy nhiều trên vai một cô gái
Đang khẩn cầu: nước uống vài giọt thôi ?

Người sĩ quan cẩn thận đến tận nơi
Việc đầu tiên bông băng nơi vết máu
Đỡ cô gái ngồi thẳng ngay xương chậu
Bảo người kia đừng hậu đậu hãy làm !

Nghe mệnh lệnh anh lính đã vội vàng
Lấy thùng thuốc rồi sẵn sàng mang đến
Người sĩ quan hướng dẫn như ra lệnh
Nhẹ tay thôi kẻo người bệnh đau thêm

Ông nhân từ như người ở cõi trên !
Anh lính trẻ cất giọng lên hấm hứ
Nếu gặp tôi thì trước tiên sẽ xử
Bởi biết đâu súng họ cứ vô tình

Người sĩ quan cũng chỉ biết lặng thinh
Vẫn chăm chú vào việc mình cứu chữa
Quay sang bảo anh lính đi ra cửa
Đứng canh chừng để cứu chữa cho người

Giữa ranh giới sống chết ở trên đời
Đừng hằn học nuôi hận thù tới nữa
Hãy để cho tất cả bay ra cửa
Mở vòng tay dang rộng nữa cho người

Chỉ một lần được sống ở trên đời
Nếu có thể hãy giúp người hoạn nạn
Cho dù đó là kẻ thù hay bạn
Cũng rộng lòng đừng mua bán hận thù

Người sĩ quan cắt tay áo còn đu
Trên vai cô rồi gật gù nói khẽ
Dựa vào tôi lau vết thương thật nhẹ
Rồi băng bó yên tâm nhé không sao

Nhìn gương mặt nét rạng rỡ thanh cao
Của cô bé duyên phận nào lại gặp
Mặt thanh tú sống mũi cao đôi mắt
Như phảng phất một duyên mới bắt đầu

Người sĩ quan nhìn cô gái thật lâu
Ghé bình đông để bắt đầu rót nước
Cô uống đi cứ từ từ từng bước
Sẽ khỏe rồi tôi đi trước cô nghen

Để yên tâm tôi sẽ truyền qua ven
Tiêm hai mũi trụ sinh kèm cầm máu
Cũng đừng ngại chiến trường phải chiến đấu
Giúp được nhau không nung nấu hận thù

Cảm ơn ông cô gái đáp tốn từ
Trong đáy mắt cũng hình như muốn nói
Nếu giao tôi làm tù binh tra hỏi
Thì bắn đi xin đừng nói điều gì

Thân xác này tôi chẳng tiếc điều chi
Xin hãy để tôi được đi thanh thản
Nơi đất mẹ giữa những làn bom đạn
Gặp người thân cùng hàng vạn đồng bào

Đã ngã xuống cô bé vẫn thều thào
Làm ơn bắn để tôi vào nơi ấy
Người sĩ quan: cô đừng nói như vậy
Vì tình người vẫn không thấy hay sao

Hãy nằm yên để tôi tiêm cho nào
Vén tay áo kéo cao trên một nút
Nhìn làn da nõn nà trong thoáng chút
Người sĩ quan cùng giây phút ngập ngừng

Mũi kim tiêm đang thực hiện lưng chừng
Cô nhăn mặt thoáng ngập ngừng xoa xuýt
Đạn không đau tiêm thì lại hà hít
Chắc có khi tình thân kịp đến gần

Tôi đưa cô những thứ để phòng thân
Người sĩ quan bước lại gần sắp xếp
Băng cứu thương hộp lương khô chưa hết
Bình nước đầy một đoạn kết nhân văn

Khi tôi đi một mình sẽ khó khăn
Hãy giữ lấy nhớ phải nằm tĩnh dưỡng
Muốn khỏe nhanh thì đừng có gắng gượng
Lần cuối cùng không khoan nhượng nữa đâu

Người sĩ quan nhúng khăn tím để lau
Giúp cho cô một lần sau cuối đó
Rồi cẩn thận ngụy trang che lối nhỏ
Để không ai thấy được chỗ cô nằm

Đội ơn nhiều cho Quyên xin hỏi thăm ?
Tên của Ông để tháng năm cầu nguyện
Trần Hoài Lam – đặt trong cô nhi viện
Có gì đâu Quyên thấy tiện cứ làm

Ông nghe rõ tiếng cô thật dịu dàng
Sẽ nguyện cầu cho gian nan phía trước
Vượt tất cả bình an chân Ông bước
Tình vấn vương trong chiến tuyến ngược dòng

Đời binh nghiệp đã mấy lần thương vong
Giữa ranh giới sống chết trong gang tấc
Cõi âm dương cách bao nhiêu cung bậc
Nguyện cầu nào nâng bước thật giúp ta

Ngày giải phóng đất nước rực cờ hoa
Người sĩ quan được gọi ra cải tạo
Bù Gia Mập nơi rừng sâu tan bão
Trần Hoài Lam – nhờ gọi báo có thư !

Rất ngạc nhiên mọi người cứ hình như
Thằng mồ côi mà nhận thư ai nhỉ
Cả một đời chẳng bao giờ dám nghĩ
Ai quan tâm đến thằng khỉ này mà

Cứ bình chân và cũng chẳng muốn ra
Trần Hoài Lam ! Đan, lô la nhắc lại
Ra lấy thư Trần Hoài Quyên con gái
Có lấy không sao lại cứ lòng vòng

Bước dè dặt trong trạng thái mênh mông
Thư của tôi có phải không ? thật đấy !
Hãy lại đây cầm đọc to sẽ thấy
Thoáng ngậm ngùi tim động đậy kỳ ghê

Tên thì đúng nhưng nửa tỉnh nửa mê
Không nhớ nổi quen ai về thuở trước
Trần Hoài Quyên hai chữ đầu cùng bước
Dòng bút nghiêng nét con gái mượt mà !

Rất hồi hộp run tay mở thư ra
Anh Lam ơi ! có nhớ ra không đấy
Em tìm anh lâu lắm rồi mới thấy
Cô du kích anh cứu đấy, Quyên nè !

À thì ra cô bé dễ khóc nhè
Đạn không đau nhưng nghe tiêm sợ quá
Thật bàng hoàng thân quen từ xa lạ
Chút tình thân vương vấn cả một đời

Mỗi dòng chữ lại nhảy múa trên môi
Quay trở lại về một thời ký ức
Nếu đủ duyên lời con tim thao thức
Sẽ tìm về chuyện làm phúc ngày xưa

Đúng dự đoán lời anh nói lúc trưa
Tối hôm đó đồng đội em vừa đến
Đưa em về trong vòng tay thương mến
Và bình an mạnh khỏe đến hôm nay

Chính hành động mà anh đã nhanh tay
Chữa cho em kẻ gặp may thuở trước
Đã đổi thay quan niệm em có được
Về tình thân trong mỗi bước cuộc đời

Những lý tưởng về chiến tuyến hai nơi
Cũng chỉ là hai cuộc đời mỗi khác
Giữa cuộc chiến không phải ai cũng ác
Lỡ ra tay để tàn sát kẻ thù

Em nguyện cầu trong câu hát lời ru
Luôn bình an và cũng như may mắn
Theo bước chân để giúp anh chiến thắng
Ngày trở về nuôi may mắn gặp nhau

Từ hôm ấy mơ ước đến mai sau
Em luôn nguyện được bên nhau anh ạ !
Và hy vọng anh không còn xa lạ
Bởi tình yêu đến gần quá mất rồi

Kể từ đó niềm vui đến với tôi
Không đơn độc giữa dòng đời này nữa
Luôn thấy em đến thăm nuôi trước cửa
Mắt long lanh như tìm nửa cuộc đời

Những ân tình đã nâng bước cho tôi
Sống tự tin trong quãng đời “cải tạo”
Ngày trở về giữa cuộc sống: đời – đạo !
Được tự do qua dông bão kiếp người

Tôi cầu hôn Quyên lặng lẽ mỉm cười
Niềm hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt
Em gật đầu trong nhạt nhoà nước mắt
Đi cùng tôi cuộc sống mới bắt đầu

Chuyện kể về tình yêu đấy đậm sâu
Trong chiến tuyến phải đối đầu thuở trước
Khi trái tim làm những điều đi ngược
Sẽ xoá tan được từng bước hận thù.

(Nguyễn Mạnh Cường – Truyện Thơ – 27/11/2023)

Chia sẻ mạng xã hội

Để lại một bình luận